Bàn tay ấy tôi đã từng nắm lấy, lẽ nào đã vội vã trượt đi?
Về đến phòng, tôi nằm phịch xuống sàn đầy mệt mỏi, đầu óc vẫn quay cuồng, bên tai vẫn ù ù tiếng nhạc. Cứ nghĩ mình sẽ ngủ vùi thật nhanh. Bất chợt tin nhắn từ người cũ làm tôi thức giấc…
Người cũ – anh ấy ở cạnh tôi không lâu, nhưng sao mỗi lần nhắc đến, mỗi lần anh ấy nhắn tin cho tôi lại thấy đau nghẹn. Ngày đó, tôi cứ không hiểu vì sao anh rời đi. Là tôi đã làm sai điều gì? Hay vì anh thay đổi? Cuối cùng đến tận tối hôm qua tôi mới biết chính tôi đã rời bỏ anh trong một giây nông nổi.
Tôi đã không biết, à không nhớ nổi lần đó, tôi chỉ biết mình đã rất đau, đã níu kéo đến cạn cả nước mắt. Vậy mà anh vẫn không chọn ở lại cạnh tôi… Anh rời đi. Anh bảo muốn nhìn tôi hạnh phúc bên một người mà người đó không phải anh. Tôi đã bật cười, thầm trách sao anh lại cao thượng đến vậy. Anh nói còn rất nhiều lý do tác động khiến anh phải rời đi. Tôi đã trách anh rất nhiều. Sao không nói cùng em? Sao lại nhẫn tâm với em đến vậy? Sao có thể im lặng trắng trợn rồi ra đi lặng lẽ như thế? Anh biết không em đã từng muốn quên anh, quên anh ngay lập tức, em từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Nhưng tận hôm nay, mỗi lần anh nhắn tin em đều muốn trả lời, mỗi lần anh hỏi còn nhớ anh không, tôi chỉ cười khẽ, muốn nói chưa từng quên! Chúng tôi…đã rất lâu rồi mới trò chuyện với nhau lâu đến vậy, nói với nhau về ngày cũ, về anh và tôi hôm nay, về những ngày anh ở quân ngũ, tôi ở Sài Gòn. Nói rất nhiều, và tôi đã bật khóc khi nói cùng nhau về chuyện chúng tôi. Đôi mắt của hai đứa đều rất buồn. Vì tôi biết chia tay trong khi hai người còn yêu là điều đau đớn hơn mọi lý do nào.
4 giờ sáng. Tôi mệt đến ngủ quên. 12 giờ trưa mới có thể vứt bỏ đống chăn gối ngốn ngang, vật vã ngồi dậy trả lời tin nhắn anh. 3 giờ chiều nay anh đã lên xe về lại quân ngũ. Chúng tôi không có hẹn cùng nhau chỉ hứa với nhau rằng: “Có duyên ắt gặp lại”.
Chiều nay lang thang một mình giữa lòng thành phố. Lòng ngổn ngang và chất chứa muộn phiền. Tôi ghé vào nhà sách Lạc Xuân, đứng rất lâu rồi chọn cuốn “Là đánh mất hay chưa từng có” của Gari. Rồi đi bộ ngược về quán cafe cũ. Quán cafe tôi và anh đã tạt vào ngày mưa của thứ 7 cách đây 2 tuần trước.
Tôi chọn cho mình một ly hồng trà, không chọn cho mình chỗ ngồi như hôm tôi có anh. Tôi kéo ghế ngồi một bên, ô kính khác ô kính ngày đó, thật khác hôm nay Sài Gòn không mưa, đặt sách xuống bàn, bật bản nhạc tiếng anh quen thuộc, ngắm dòn người qua lại chen chúc. Tôi lật từng trang sách một, dừng lại ở dòng chữ đậm nét: “Hình như ta đã mất nhau thật rồi! “
Hôm nay. Quán cũ vẫn nhộn nhịp. Riêng chỉ lòng người thật khác. Khác hơn là hôm nay tôi một mình, tự mở cửa bước vào và cũng tự bước đi. Hôm nay anh đã không ở cạnh tôi, không thể tựa vai anh, không thể kể cho anh nghe những buồn đau tôi đã mang theo. Nước mắt chực trào…
Hôm nay, anh đã không online, không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi đã rất lo cho anh. Hôm nay tôi nhớ anh!
“Người ta nhớ nhau có thể vì đã nợ nhau một điều gì đó… mà đôi khi, đó lại là cả một cuộc đời. “
Tối hôm qua, tôi về trễ hơn mọi lần. Đã say sưa trong hơi men nồng của chút bia cuối ngày, lắc lư theo tiếng nhạc ồn ã, quên hết sự đời tại quán bar. Cũng là lần đầu bước vào đây. Ừ mới thấy, Sài Gòn lắm thứ mình cần biết, nên thử, và cũng nên quên.
Về đến phòng, tôi nằm phịch xuống sàn đầy mệt mỏi, đầu óc vẫn quay cuồng, bên tai vẫn ù ù tiếng nhạc. Cứ nghĩ mình sẽ ngủ vùi thật nhanh. Bất chợt tin nhắn từ người cũ làm tôi thức giấc…
Người cũ – anh ấy ở cạnh tôi không lâu, nhưng sao mỗi lần nhắc đến, mỗi lần anh ấy nhắn tin cho tôi lại thấy đau nghẹn. Ngày đó, tôi cứ không hiểu vì sao anh rời đi. Là tôi đã làm sai điều gì? Hay vì anh thay đổi? Cuối cùng đến tận tối hôm qua tôi mới biết chính tôi đã rời bỏ anh trong một giây nông nổi.
Tôi đã không biết, à không nhớ nổi lần đó, tôi chỉ biết mình đã rất đau, đã níu kéo đến cạn cả nước mắt. Vậy mà anh vẫn không chọn ở lại cạnh tôi… Anh rời đi. Anh bảo muốn nhìn tôi hạnh phúc bên một người mà người đó không phải anh. Tôi đã bật cười, thầm trách sao anh lại cao thượng đến vậy. Anh nói còn rất nhiều lý do tác động khiến anh phải rời đi. Tôi đã trách anh rất nhiều. Sao không nói cùng em? Sao lại nhẫn tâm với em đến vậy? Sao có thể im lặng trắng trợn rồi ra đi lặng lẽ như thế? Anh biết không em đã từng muốn quên anh, quên anh ngay lập tức, em từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh nữa.
Nhưng tận hôm nay, mỗi lần anh nhắn tin em đều muốn trả lời, mỗi lần anh hỏi còn nhớ anh không, tôi chỉ cười khẽ, muốn nói chưa từng quên! Chúng tôi…đã rất lâu rồi mới trò chuyện với nhau lâu đến vậy, nói với nhau về ngày cũ, về anh và tôi hôm nay, về những ngày anh ở quân ngũ, tôi ở Sài Gòn. Nói rất nhiều, và tôi đã bật khóc khi nói cùng nhau về chuyện chúng tôi. Đôi mắt của hai đứa đều rất buồn. Vì tôi biết chia tay trong khi hai người còn yêu là điều đau đớn hơn mọi lý do nào.
4 giờ sáng. Tôi mệt đến ngủ quên. 12 giờ trưa mới có thể vứt bỏ đống chăn gối ngốn ngang, vật vã ngồi dậy trả lời tin nhắn anh. 3 giờ chiều nay anh đã lên xe về lại quân ngũ. Chúng tôi không có hẹn cùng nhau chỉ hứa với nhau rằng: “Có duyên ắt gặp lại”.
Chiều nay lang thang một mình giữa lòng thành phố. Lòng ngổn ngang và chất chứa muộn phiền. Tôi ghé vào nhà sách Lạc Xuân, đứng rất lâu rồi chọn cuốn “Là đánh mất hay chưa từng có” của Gari. Rồi đi bộ ngược về quán cafe cũ. Quán cafe tôi và anh đã tạt vào ngày mưa của thứ 7 cách đây 2 tuần trước.
Tôi chọn cho mình một ly hồng trà, không chọn cho mình chỗ ngồi như hôm tôi có anh. Tôi kéo ghế ngồi một bên, ô kính khác ô kính ngày đó, thật khác hôm nay Sài Gòn không mưa, đặt sách xuống bàn, bật bản nhạc tiếng anh quen thuộc, ngắm dòn người qua lại chen chúc. Tôi lật từng trang sách một, dừng lại ở dòng chữ đậm nét: “Hình như ta đã mất nhau thật rồi! “
Hôm nay. Quán cũ vẫn nhộn nhịp. Riêng chỉ lòng người thật khác. Khác hơn là hôm nay tôi một mình, tự mở cửa bước vào và cũng tự bước đi. Hôm nay anh đã không ở cạnh tôi, không thể tựa vai anh, không thể kể cho anh nghe những buồn đau tôi đã mang theo. Nước mắt chực trào…
Hôm nay, anh đã không online, không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi đã rất lo cho anh. Hôm nay tôi nhớ anh!
“Người ta nhớ nhau có thể vì đã nợ nhau một điều gì đó… mà đôi khi, đó lại là cả một cuộc đời”.